- Nhiều năm qua, xuân thu nhị kỳ, Phú Quang đều làm đêm nhạc. Năm nay, ông mang tới món gì mới để khán giả thưởng thức?
- Nghệ thuật và báo chí rất khác nhau. Báo chí luôn cần cái “mới”, còn nghệ thuật không nên lấy tiêu chí phải “có cái gì mới”. Bài hát hay là lúc nào người nghe cũng cảm thấy hay. Như âm nhạc của Beethoven, Mozart, 300 năm nay người ta vẫn nghe và vẫn thấy hay đó thôi.
- Mỗi mùa ông thường làm một chương trình, nhưng thu này ông làm hai show với bốn đêm liên tiếp. Điều gì khiến số chương trình tăng lên vậy?- Từ ngày 3 - 6/11, tôi làm hai đêm nhạc “Khi mùa thu tới” và “Rồi mùa đông sẽ qua". Hai chương trình trong bốn đêm không phải là nhiều.
Tôi có gần 500 bài hát, không giới thiệu hết thì phí. Làm thế nào để đến lúc 100 tuổi cũng phải giới thiệu hết 500 bài chứ. Hai chương trình lần này sẽ có 46 bài hát, không lặp lại nhau.
Tôi chọn những người hát hay nhất nhạc của mình, chỉ làm với những người hiểu âm nhạc của mình, chứ không cần người có danh hiệu.
- Ông có bí quyết gì khi tự tin làm nhiều chương trình trong 38 năm qua?
- Với hai chương trình lần này, chúng tôi mới mở bán hai ngày nay và 1/4 số vé đã có chủ. Tôi dự đoán có phần lạc quan rằng 30 - 50% khán giả sẽ xem cả hai chương trình.
Nhiều người hỏi tôi là làm thế nào để bán hết vé. Tôi chẳng có bí quyết gì cả, chắc là dân thương thì được ủng hộ. Tôi nghĩ cần phải biết trân trọng khán giả. Thời buổi này không ai nói dối được, nên phải thật lòng. Mình nói làm chương trình chất lượng, thì phải hết lòng, dốc sức cho nó chất lượng.
Xét về mặt thương mại, hàng hóa muốn bán được phải có chất lượng. Một cái tủ lạnh, xe máy, ô tô… loại nào tốt cũng được xếp hàng mua. Hàng của tôi chẳng phải chất lượng cao mà do tôi làm hết lòng. Hết lòng thì có lẽ cũng ra được tác phẩm khiến người ta hài lòng.
- Lần này, bên cạnh làm đêm nhạc, Phú Quang còn ra mắt cuốn sách “Chuyện bình thường và Những hồi ức chợt hiện”. Điều gì khiến ông viết sách?
- Tôi cứ viết chơi vậy. Thời điểm này viết vì cảm thấy có hứng.
Thực ra ngày bé, tôi thích văn thơ hơn âm nhạc. Tôi từng nghĩ lớn lên sẽ làm nhà thơ, nhà văn nhưng có 21 năm học nhạc, đó là nghiệp. Đó cũng là điều may; vì nếu theo nghiệp viết, có khi giờ này tôi chưa được kết nạp vào Hội nhà văn, hoặc làm nhà văn trẻ cũng nên (cười).
Như trong Lời tựa, tôi nói rõ, tôi viết không có ảo tưởng về sứ mệnh, hay có tham vọng để lại di sản cho đời sau. Đến một tuổi nào đó, ta cảm nhận được dấu ấn thời gian, thì những mảnh hồi ức quay về. Cuốn sách là những kỷ niệm, hồi ức của tôi.
![]() |
Sách "Chuyện bình thường & Những mảnh hồi ức chợt hiện" phát hành tháng 10. |
- Vậy, hồi ức chợt hiện của ông có những chuyện gì?
- Tôi viết về những kỷ niệm tuổi thơ, học nhạc, rồi quãng thời gian vào Nam sinh sống. Ở đó, tôi viết về những người bạn thân, về các con.
Ở đây có hai đối tượng tôi không nhắc tới. Thứ nhất là những cuộc tình, bởi lúc này tôi muốn giữ cho riêng mình.
Đối tượng thứ hai là những kẻ ti tiện, bởi những kẻ xấu xa không đáng để nhắc tên, không có cơ hội xuất hiện trong hồi ức của tôi.
- Từ các đĩa nhạc, đêm nhạc ông đều làm cẩn thận. Với cuốn sách này ông cũng làm hộp gỗ sang trọng. Điều gì khiến ông phải cầu kỳ như vậy?
- Mẹ tôi dạy rằng “điều gì con không thích, đừng bắt người khác phải chịu”. Nên làm gì tôi phải làm “xịn”. Làm sao để mình thích thú đã, tránh không phải xấu hổ nếu người khác không ưng sản phẩm của mình.
Nhiều người chọn cách chơi, trải nghiệm rồi sáng tác. Nhưng tôi luôn làm trước, làm xong, làm tốt rồi thì mới chơi.
- Hồi ký nghệ sĩ thường nhận thị phi, ông có sợ điều đó khi quyết định xuất bản sách?
- Tôi không định viết hồi ức để câu khách. Trong cuốn sách này cũng không có gì để câu khách cả. Người ta viết hồi ký thường đưa vào nhiều cuộc tình, còn tôi thì không. Tất nhiên con người ai cũng có cuộc tình, nhưng tôi chưa muốn viết lúc này.
Biết đâu lúc nào đó, nếu tôi thấy muốn, hoặc ai đó muốn đọc, có lẽ tôi sẽ viết. Nhưng cũng viết thật thôi, “thật thà là cha quỷ quái” mà.
- Làm nhạc, viết hồi ức, ở tuổi gần thất thập, ông còn quan tâm những điều gì nữa?
- Điều quan tâm của tôi là chẳng quan tâm gì cả. Nếu tôi đã chú tâm vào làm việc, thì mọi sự khác tôi đều không để ý. Xung quanh người ta có thể cãi cọ, đánh nhau, tôi vẫn có thể ngồi viết nhạc được. Thậm chí, tôi đang viết, nếu ai cấu vào tay tôi, có chảy máu tôi vẫn không cảm thấy đau. Chỉ sợ mình đang viết mà người ta hát ông ổng, khác tông thì mình mới khó chịu.
Mình phải tự thiền cho mình thôi.
Theo Zing" alt=""/>Phú Quang không muốn nhắc tới người tình hay kẻ ti tiệnTùng Dương cho biết: “TP.HCM là nơi đã chứng kiến rất nhiều dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp ca hát của tôi, như khi tôi tham gia cuộc thi Sao Mai điểm hẹn, hay những lần tôi nhận giải Cống Hiến, Mai Vàng.... Khán giả luôn nhớ đến tôi với một nghệ sĩ vị Bắc rất khác lạ.
Cũng tại TP.HCM, tôi có nhiều đêm diễn thăng hoa và khán giả luôn dành cho tôi những tràng vỗ tay nồng nhiệt tại các phòng trà hay các sân khấu lớn. Đâu đâu tôi cũng nhận được sự kết nối thân thiết và gần gũi, giúp cho tôi có nhiều động lực để luôn luôn sáng tạo. Những tình cảm ấy quá sâu nặng, tôi luôn nhớ và khắc sâu trong lòng với tất cả sự trân quý.
Vì vậy, những ngày qua theo dõi TP.HCM trong tâm dịch căng thẳng, mỗi ngày có đến hàng ngàn ca F0 nhập viện, tôi vô cùng lo lắng và thực sự muốn làm điều gì đó để chia sẻ cùng TP.HCM kịp thời và hiệu quả nhất. Tôi cũng mong và tin chắc các nghệ sĩ phía Bắc cũng sẽ có những hoạt động như tôi để sớm triển khai những hoạt động chia sẻ, hỗ trợ tới TP.HCM”.
Như các bạn biết, ngày cưới, ngoài những lời chúc thì tiền mừng cưới là một phần rất quan trọng mà quan khách tặng cho cặp vợ chồng trẻ. Bởi sau khi lấy nhau, họ cần phải mua sắm, tốn kém nhiều chi phí để xây dựng cuộc sống mới. Vì vậy, tiền mừng cưới vừa thể hiện tình cảm cũng là chút vốn giúp vợ chồng son tạo dựng cuộc sống.
![]() |
Ấy vậy mà vợ chồng tôi nào được hưởng diễm phúc ấy. Đã vậy, chính vì sự biến mất của số tiền mừng cưới, gia đình chúng tôi được phen lao đao.
Chuyện là tôi và vợ yêu nhau cũng đã lâu. Khi tình cảm chín muồi, chúng tôi xin cha mẹ 2 bên được kết hôn. Cả hai nhà đều rộn ràng chuẩn bị cho ngày vui.
Để đỡ mệt, vợ chồng tôi thuê một nhà hàng ở thành phố để tổ chức đám cưới. Mỗi mâm cỗ cưới có giá 4 triệu đồng (mâm dành cho 10 khách).
Thông thường ở các đám cưới khác sẽ có 2 thùng tiền mừng cưới. Một dành cho nhà trai và một dành cho nhà gái. Toàn bộ chi phí cho tiệc đãi khách này đều do gia đình tôi chi ra. Nhưng bố mẹ tôi tuyên bố, toàn bộ số tiền mừng sẽ cho 2 con, ông bà sẽ không động đến số tiền mừng ấy. Tôi biết, bố tôi là dân kinh doanh nên các mối quan hệ của bố rất nhiều và họ mừng vợ chồng tôi số tiền không nhỏ.
Nhà gái thấy vậy cũng ủng hộ bằng cách sẽ cho vợ chồng tôi toàn bộ số tiền mừng. Vì vậy 2 nhà thống nhất chỉ để chung 1 thùng nhận tiền mừng cưới cho cả khách nhà gái lẫn nhà trai.
Ở chốn đông người, lại lúc cưới xin bận rộn, việc bất trắc gì cũng có thể xảy ra vì vậy ngay trước lúc đám cưới, vợ tôi đã giao phó nhiệm vụ trông thùng tiền mừng cho em trai. Anh chàng 22 tuổi rất hào hứng với nhiệm vụ trên.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ. Vì có chén rượu trong người nên tiệc tàn, tôi được bạn bè chở về căn hộ chung cư của vợ chồng tôi. Tôi vào giường và ngủ một giấc không biết trời đất gì. Đến chiều, khi tỉnh dậy, tôi thấy nhà vợ tập trung rất đông. Vợ tôi lúc đó không hiểu chuyện gì mà khóc nức nở. Hỏi ra tôi mới biết, thùng tiền mừng cưới của hai vợ chồng đã "không cánh mà bay".
Mọi người nhanh chóng gọi vào máy em trai vợ để hỏi han nhưng số điện thoại không liên lạc được. Lúc này, mẹ vợ tôi vô cùng lo lắng. Bà nói, đám cưới xong, em vợ tôi đã nhận nhiệm vụ chở tiền mừng cưới về cho anh chị nhưng giờ này không thấy đâu. Bà đang lo lắng là trên đường đi, em cầm nhiều phong bì thế không biết có bất trắc gì không.
Mỗi người một câu, nhà tôi loạn hết lên. Một người họ hàng bên nhà vợ còn đề xuất báo công an nhưng mẹ vợ tôi chần chừ. Bà nói rằng, ngày vui của con cái kiêng chuyện liên quan đến pháp luật.
Khi cả nhà rối như tơ vò thì vợ tôi nhận được tin nhắn của em trai. Em bảo rằng đang có việc gấp nên đi vắng vài ngày. Cả nhà đừng lo lắng cho em. Vợ tôi gọi điện hỏi là có việc gì? Và thùng tiền cưới đâu nhưng em lại tắt máy. Cả đêm đó, vợ tôi ngủ không yên vì lo lắng và suy diễn đủ chuyện trong đầu.
Mấy ngày sau, chúng tôi vẫn không có thông tin gì về em trai và thùng tiền mừng cưới. Sau này, em trai vợ quay về nhà thú nhận mọi chuyện.
Hóa ra anh chàng chơi bài bạc thua nên vay nóng xã hội đen. Số tiền lãi mẹ đẻ lãi con lên tới nửa tỷ đồng. Vì bị dân đòi nợ thuê đe dọa, em vợ túng quá hóa liều, ôm luôn thùng tiền mừng cưới của anh chị.
Số tiền đó em đem trả hết cho đám cho vay. Bố mẹ vợ tôi biết chuyện vô cùng tức giận đã làm ầm ĩ ở nhà vợ. Nhưng chuyện đã lỡ, đánh đập, chửi bới em ấy nào có tác dụng gì? Là con rể, dù rất bực mình và xót tiền nhưng tôi cũng không biết làm gì hơn là nói đỡ cho em ấy.
Chuyện xảy ra 5 năm về trước. Nhưng mỗi lần đi đám cưới hay nghe chuyện “cô dâu chú rể thức cả đêm tân hôn để đếm tiền mừng cưới” vợ tôi lại mặt méo xệch. Cô ấy nói đùa: “Nhờ thằng T. (em vợ tôi) mà vợ chồng mình có đêm tân hôn thật đáng nhớ. Sau này nó cưới, mình cũng phải xin lại thùng tiền mừng cho đỡ thiệt thòi”.
Ngày cưới là ngày vui của các cặp đôi. Nhưng từ đây cũng phát sinh nhiều chuyện dở khóc dở cười. Bạn có câu chuyện nào liên quan đến mùa cưới muốn kể cho chúng tôi? Bài viết xin được gửi về emai: [email protected]. Trân trọng cảm ơn." alt=""/>Cô dâu chú rể tái mặt vì thùng tiền mừng cưới hàng trăm triệu ‘bốc hơi’